Thuở xưa có một vị Hoàng
đế tên là Videharaja thống trị trong thủ đô Mithila. Đức vua có bốn vị giáo sư
là Sekana, Kamina, Devinda và Paku.
Một đêm Đức Vua nằm mộng
thấy bốn ngọn lửa cháy lên ngọn bằng nhau. Có một tia lửa nhỏ bằng con đom đóm
ở giữa bốn đám lửa ấy, phựt cháy lên ánh sáng rực rỡ chiếu diệu bốn phương trời
(chỉ cõi Phạm Thiên).
Dân chúng đều đem lễ vật
đến cúng dường, họ đi và đạp trên ngọn lửa đó, nhưng không bị phỏng. Khi vua
tỉnh giấc cho đòi bốn vị giáo sư vào dạy đoán điềm mộng của mình.
Bốn vị giáo sư tâu:
Tâu Hoàng Thượng! Bốn đám lửa to tức là bốn chúng tôi thường
hầu hạ Hoàng Thượng mỗi ngày đây. Còn tia lửa nhỏ chiếu sáng bốn hướng, cao tột
trời che án bốn chúng tôi là bậc có nhiều trí tuệ.
ĐỨC BỒ TÁT HẠ TRẦN
Cũng vào thời này, gặp
Đức Bồ Tát (tiền thân Phật Thích Ca) từ cung trời Đạo Lợi giáng thế sinh vào
lòng bà Sumana, vợ ông triệu phú Sirivada ở phía Đông thành vua. Lúc ấy cũng có
một ngàn vị trời cùng giáng sinh với Đức Bồ Tát, làm con của một ngàn tiểu phú
gia ở gần đó.
Đến kỳ khai hoa, Đức Đế
Thích xuống để hoàn thuốc vào lòng bàn tay Đức Bồ Tát. Sinh ra khỏi lòng mẹ,
Đức Bồ Tát có cầm hoàn thuốc. Mẹ Ngài thấy vậy hỏi?
Con cầm vật gì trong tay?
Bồ Tát tuy mới sinh mà
biết nói (vì nhờ pháp Ba La Mật) bèn đáp:
Thưa mẹ, đây là vị thuốc, ai có bệnh chi uống cũng lành.
Lập tức mẹ Ngài cho mài
thuốc, bảo đem cho chồng u ống, vì ông triệu phú đang mang bệnh bảy năm mà chữa
không lành. Khi uống thuốc vào thì ông triệu phú bình phục như xưa. Do đó đặt
tên Bồ Tát là Mahosatha.
Từ đấy có tiếng đồn xa
ai có bệnh chi đến cầu uống vào đều được lành cả.
Lên bảy tuổi, Đức Bồ Tát
thường hiệp chơi với một ngàn trẻ nhỏ, con của tiểu phú gia. Một ngày nọ, đang
cùng nhau chơi ngoài trời, bị trận bão to, các trẻ đều sợ chạy tìm chỗ đụt mưa
gió. Đức Bồ Tát có sức mạnh hơn nên chạy đến trước, mấy đứa trẻ nhỏ kia chạy
sau bị mưa gió to té khóc. Sau lúc đó, Đức Bồ Tát liền nói với các trẻ kia
rằng:
Chúng ta hãy nên đậu tiền, mỗi người một lượng để cất phước
xá. Các trẻ đồng ý. Được tất cả 1000 lượng, Đức Bồ Tát mướn thợ cất năm phước
xá:
*Phước xá dành cho các
Thầy Sa Môn, Bà La Môn.
*Phước xá dành cho người
thương mãi.
*Phước xá dành cho người
nghèo đói và phụ nữ mang thai.
*Phước xá dành để giảng
đạo, phá nghi những điều khó hiểu.
*Phước xá dành cho các
diễn kịch viên.
Cất xong Bồ Tát cho thợ
vẽ nhiều bức tranh ảnh rất mỹ thuật. Lại có ao sen cây cối đủ thứ, vườn hoa, hồ
tắm nước trong trẻo thật ngoạn mục như trên thiên cung.
Khách bốn phương đi
ngang qua đều ghé vào nghỉ mát, ngắm cảnh như ý muốn, Đức Bồ Tát thường chăm
nom, săn sóc và có trữ đủ các thức ăn, uống, tiện nghi ăn ở tắm rửa cho khách.
Ai có điều nghi ngờ đều được Đức Bồ Tát giảng giải phá nghi theo ý nguyện.
Về đức vua Videharaja
sau giấc chiêm bao kỳ lạ kia hằng tưởng nhớ đến lời dự đoán của bốn vị giáo sư
, nên cho quan quân đi xem xét dò la bốn phương để tìm nghe tin tức bậc trí
tuệ. Các thám tử dò xét đến hướng đông, gặp các phước xá của Đức Bồ Tát mướn
thợ cất thật là đẹp. Hỏi han thì chúng dân cho biết những phước xá này không
phải tự nhiên mà thợ làm được mà nhờ Mahosatha mới lên bảy tuổi, có nhiều trí tuệ,
dạy cho thợ cất và vẽ tranh ảnh đó. Vị thám tử nghe qua, rồi tính từ ngày đức
Vua nằm mộng đến nay là bảy năm, nên định chắc rằng đây là bậc trí tuệ ứng theo
điềm mộng của nhà vua. Liền đó ông viết sớ tâu lên vua rõ.
Đức vua hỏi ý kiến bốn
vị giáo sư các vị này sợ có bậc trí tuệ đến thì mình mất lời nên tâu rằng:
Xin để cho quan quân xét lại cho kỹ rồi sẽ hay, chớ sự cất
phước xá dù tốt đẹp đến đâu, ai cũng có thể tạo được.
Đức vua nghe theo nên
truyền cho thám tử ở lại nơi đó chờ xem coi có chi lạ nữa không?
Xem thêm: